Trong đêm 27/5/2022, K43 Lê Viết Thuật đã có một buổi Lễ Tri ân và trưởng thành cực kỳ cảm động và nhiều cảm xúc.
“Thưa thầy cô kính yêu của chúng em!
Mùa thu của 12 năm trước, khi níu tay mẹ đến trường trong ngày đầu tiên đi học, chúng em, những đứa trẻ lên 6 hồn nhiên không hề biết rằng, mùa hạ của 12 năm sau chúng em lại phải nghẹn ngào nói lời giã biệt. Và dường như mới đây thôi, hạnh phúc vỡ òa khi chúng em chính thức được bước vào cánh cổng này, trở thành học sinh Trường Lê Viết Thuật - ngôi trường mơ ước của bao thế hệ học trò. Vậy mà cũng đã 3 năm...
Trong 3 năm ấy, chúng em hưởng trọn niềm vui dưới mái nhà chung thân thương này. Ở đây, thầy cô đã dẫn dắt và là người luôn đồng hành cùng chúng em trên con đường chiếm lĩnh những đỉnh cao trí thức. Thành tích mà chúng em tạo dựng được, ấy chính là công lao của thầy cô.
Nhưng nào đâu chỉ có vậy. Thầy cô còn tuyệt vời hơn thế khi không chỉ làm tròn vai của một giáo viên trên bục giảng mà còn trở thành những người thầy của chúng em trên đường đời. Dạy cho chúng em cách để nâng niu một đóa hoa, trân trọng một nhành lá, yêu tiếng chim hót mỗi sớm mai, chỉ cho chúng em giá trị một lời chào, vẻ đẹp của nụ cười, sự ấm áp của đôi bàn tay...
Khi thất bại hay muốn bỏ cuộc, luôn có bàn tay của thầy cô nồng ấm, nâng đỡ chúng em đứng dậy, dạy cho chúng em biết cách tự chữa lành vết thương... Tất cả đã thấm sâu vào mỗi chúng em từng ngày, từng giờ. Để hôm nay, chúng em có đủ tự tin bước vào một hành trình mới. Thật tự hào, khi chúng em được là học trò của các thầy cô giáo trường THPT Lê Viết Thuật
Nhưng thầy cô kính yêu ơi!
Không biết bao nhiêu lần, những đứa học trò dại dột, vô tâm đã làm thầy cô phải phiền lòng. Chúng em cúi đầu xin thầy cô tha thứ! Cảm ơn thầy cô rất nhiều vì đã có mặt trong cuộc đời chúng em, cho chúng em được cảm nhận những yêu thương vô giá, và hơn hết, một vòng tay rộng mở lúc chúng em cần.
Các bạn học sinh K43, giây phút thiêng liêng này rồi sẽ trở thành kỉ niệm ta cất gọn trong trái tim đa cảm. Nhưng biết làm sao khi ta không thể "tắt nắng đi", không thể "buộc gió lại" để chế ngự thời gian. Biết làm sao khi chúng ta, ai rồi cũng phải trưởng thành, dù yêu đến cháy lòng vẫn không thể sống mãi thời áo trắng...
Tương truyền, cõi Âm phủ có một cây cầu mang tên Nại Hà, những linh hồn được tái sinh trở lại làm người đều phải qua cầu Nại Hà, uống canh Quên Lãng của Mạnh Bà để quên hết chuyện kiếp trước. Lúc này đây, tại chốn nhân gian, chúng em cũng sắp sửa uống món canh mặn đắng ấy để quên đi mọi sự u sầu, những điều nhỏ nhặt con cỏn đã làm tổn thương tình cảm thầy trò, tình cảm bạn bè trong 3 năm học vừa qua, còn những kí ức tươi đẹp của tuổi xanh đầy rực rỡ em sẽ nhờ gió thổi đến tương lai, để sau này khi em tái sinh là một con người mới, mang một danh phận mới, bước trên 1 chặng đường mới, những kỉ niệm ấy vẫn luôn là một phần của em.
Một ngày nào đó, em sẽ gặp lại thầy cô, em sẽ cất tiếng chào thầy cô, nhưng không còn là vẻ hớt hải chạy vào lớp vì sợ muộn tiết nữa, em sẽ hỏi thầy cô rằng: “Thầy cô còn nhớ em không ạ?” Và khi thầy cô lục tìm hình ảnh của em trong trí nhớ đầy những băn khoăn, trăn trở, em sẽ giới thiệu về mình rằng: “Em là cựu học sinh khoá 43 trường THPT Lê Viết Thuật”.
Dẫu có phải đi xa, Trường Lê sẽ mãi là ngôi nhà đầm ấm chờ đợi ta trở về, là ngọn gió nâng cánh diều đưa ta đến những chân trời mới, và cũng là sợi dây níu giữ quãng đời trong trẻo nhất.
Chúng em biết, và tri ân điều ấy, rất nhiều! Tạm biệt thầy cô và mái trường hôm nay, chúng em xin hứa sẽ tiếp tục học tập, phấn đấu thật tốt, yêu thương thật nhiều, xứng đáng với truyền thống của trường, với niềm tin mà cha mẹ và thầy cô trao gửi.
Em chào thầy cô, em là cựu học sinh trường THPT Lê Viết Thuật.”
Đan Linh - Đại diện học sinh Khóa 43
Thầy Hoàng Minh Lương - Bí thư Chi bộ - Hiệu trưởng nhà trường phát biểu tại buổi lễ
Thầy cô chủ nhiệm lớp 12 khóa 43 nhận những đóa hoa tươi thắm sau một chuyến đò thành công
Không khí "cháy hết mình" ở cuối buổi lễ